Hà Giang trong trí óc tôi - Nhớ Hà Giang
Cứ đến tháng 10, tôi lại nhớ Hà Giang…
Phải chăng những người trẻ tuổi lại bắt đầu share ảnh về vùng đất này. Và tôi lại nhớ về một miền kí ức ngày xưa.
Tôi nhớ Hà Giang!
Tôi nhớ cái se se lạnh buổi sáng sớm và thấu da thấu thịt khi về đêm.
Tôi nhớ cái mùi khói bếp, mùi đất đá, mùi trâu bò, mùi của Hà Giang.
Nỗi nhớ của tôi chạy dài từ Hoàng Su Phì – với những ngôi nhà sàn cheo leo trên núi, với con suối trong vắt, với nụ cười của bé Diệp và bé Hân- đến những ngôi nhà bằng đá một màu xám, những cánh đồng tam giác mạch trải dài, những cậu bé mặt mày lấm lem dạy tôi học tiếng dân tộc ở Sủng Là…
Nỗi nhớ về những con đường đèo quanh co mà dân tình ví nó như dải lụa vắt ngang mảnh đất Hà Giang này.
Nỗi nhớ bên cạnh cả nỗi khát khao được một lần nhìn thấy màu xanh ngọc bích của dòng sông Nho Quế – con sông mà tôi chưa bao giờ được thấy nó màu xanh.
Cứ nghĩ đến mảnh đấy này, tôi lại nhớ về một đoạn tản mạn nào đó lâu lắm rồi….
“Sau này chúng ta sẽ xây một ngôi nhà bằng gạch, trước cửa trồng một cây hoa lê, sau nhà trồng một cây mận. Đầu năm hoa nở khắp trời, con chúng ta sẽ chơi đùa dưới những gốc hoa ấy. Chàng sẽ vào rừng săn bắn, thiếp ở nhà dệt vải quay tơ. Chúng ta sẽ cùng nhau dạy con học chữ, dạy con một cuộc sống bình yên trong tâm hồn…”
Thực ra, đối với thế hệ này của chúng tôi, chạy theo cuộc sống vật chất không khó. Cái khó là buông bỏ để tìm về sự bình yên.
Tôi chẳng mong con cái sau này sẽ thành công ra sao, chỉ mong nó an nhiên suốt cuộc đời.
Dù biết rằng cuộc sống vốn dĩ là phải đấu tranh và phát triển. Chúng ta đang tiến lên, nhưng có mấy người được bình yên trong giấc ngủ….
N - Word Express
Tổng hợp Vietmountain Travel
Thêm đánh giá